|
"Thiên nhai địa
giốc hữu tận thời
Nghi chỉ tương tư vô
tận xứ..."
梁意娘
-
Lương Ư Nương (Trung Hoa)
長相思 Trường Tương Tư
花花葉葉落紛紛,Hoa hoa
diệp diệp lạc phân phân,
盡日思君不見君。Tận nhật tư
quân bất kiến quân.
腸欲斷兮腸欲斷,Trường dục
đoạn hề trường dục đoạn,
淚珠痕上更添痕。Lệ châu
ngân thượng cánh thiêm ngân.
我有一寸心,Ngă hữu nhất thốn tâm,
無人共我說。Vô nhân cộng
ngă thuyết.
願風吹散雲,Nguyện phong
xuy tán vân,
訴與天邊月。Tố dữ thiên
biên nguyệt.
攜琴上高樓,Huề cầm thượng cao lâu,
樓高月花滿。Lâu cao
nguyệt hoa măn.
相思未必終,Tương tư vị
tất chung,
淚滴琴玄斷。Lệ trích cầm
huyền đoạn.
人道湘江深,Nhân đạo
Tương giang thâm,
未抵相思畔。Vị để tương
tư bạn.
江深終有底,Giang thâm
chung hữu để,
相思無邊岸。Tương tư vô
biên ngạn.
君在湘江頭,Quân tại
Tương giang đầu,
妾在湘江尾。Thiếp tại Tương giang vĩ.
相思不相見,Tương tư bất
tương kiến,
同飲湘江水。Đồng ẩm Tương
giang thuỷ.
夢魂飛不到,Mộng hồn phi
bất đáo,
所欠唯一死。Sở khiếm duy
nhất tử.
入我相思門,Nhập ngă
tương tư môn,
知我相思苦。Tri ngă tương
tư khổ.
長相思兮長相思,Trường
tương tư hề, trường tương tư,
長相思兮無盡極。Trường
tương tư hề, vô tận cực.
早知如此罫人心,Tảo tri như
thử quải nhân tâm,
迴不當初莫相識。Hồi bất
đương sơ mạc tương thức.
梁意娘 - Lương Ư Nương |
Tương Tư Hoài
(Minh Tấn dịch)
Hoa rơi lá rụng luống tơi bời
Ḷng nhớ người ơi! chẳng thấy người
Dạ muốn đứt từng, từng khúc ruột
Lệ châu trào khoé mắt tuông rơi
Tôi có một tấc ḷng,
Biết lấy ai phân tỏ!
Nguyện nhờ gió xua mây,
Mong được cùng trăng sáng.
Ôm đàn lên lầu cao,
Lầu cao trăng phân giải.
Tương tư khúc chưa cùng,
Lệ nhỏ giây đàn đứt.
Người nói sông Tương sâu,
Sao bằng ḷng nhung nhớ.
Sông sâu nhưng có đáy,
Ḷng nhớ không bến bờ.
Chàng ở đầu sông Tương,
Thiếp ở cuối sông Tương.
Nhớ nhau mà không thấy,
Cùng uống nước sông Tương.
Mộng hồn bay không đến,
Chỉ c̣n chết mà thôi!
Bước vào cửa tương tư,
Mới biết tương tư khổ…
Sao tương tư hoài… tương tư măi!
Sao tương tư hoài… không bến tận!
Nếu như sớm biết đau ḷng
Thà xưa đừng gặp để không khổ sầu…
Minh Tấn |
Ghi chú: Bài thơ này c̣n
có điển tích gọi là Sông Tương...
Sông Tương là Tương Giang c̣n có tên gọi là Sông Tiêu Tương
(Tiêu Tương Giang), thuộc huyện Ninh Lăng, tỉnh Hồ Nam…
Vào đời
nhà Châu có chàng thư sinh tên là Lư Sanh yêu một nàng thiếu nữ tên
là Lương Ư Nương, t́nh yêu của đôi trai gái này thật đậm đà thắm
thiết nhưng v́ c̣n bận việc kinh sử nên chưa dám se duyên chỉ thắm,
chờ khi thi đỗ xong chàng sẽ đem lễ vật đến rước nàng. Nhưng sự
việc xưa nay không theo ḷng người, trời cao hay xui cảnh chia ĺa,
trớ trêu. Giặc giă nổi lên, gió bụi khắp bốn phương trời thế là
chàng Lư Sanh cùng chung số phận, chàng giă từ bút nghiên gia nhập
vào đoàn quân viễn chinh để chuyển lên đến tận phía bắc sông Tương.
Ngày tiễn người yêu, nàng Lương Ư Nương ra bờ sông Tiêu Tương tiễn
biệt. Nỗi đau buồn của nàng không bút mực nào tả nổi. Nhà nàng
Lương Ư Nương ở bên bờ sông Tương thuộc mạn hạ lưu nên chiều chiều
nàng hay ra bờ sông Tương nh́n về phía thượng lưu mà khóc. Lúc
hoàng hôn xuống để lại trên nền trời xanh một nét vàng nhạt, mặt
nước sông Tương trở nên trắng bạc, những đàn chim rủ nhau về cội,
những khóm trúc bên bờ sông rũ lá khiến nàng nhớ đến người yêu vô
vàng. Nàng lặng lẽ ngắm bóng nàng in trên sông và tưởng như người
yêu của nàng cũng ở đầu sông nh́n về phía mạn hạ. Ḍng sông Tương
xuôi chảy, nàng đưa tay múc một bụm nước đưa lên miệng uống, nàng
cảm giác ngọt ngào tưởng như người yêu nàng đă đưa những ân t́nh của
chàng theo ḍng nước. Nh́n ḍng nước chảy nàng cảm xúc đă tác thành
một bài thơ tuyệt hảo mà lưu truyền đến ngàn sau.
Mối
t́nh ly biệt của chàng Lư Sanh và nàng Lương Ư Nương rất đau khổ
nhưng cao đẹp. Về sau các nhà thơ thường lấy điển tích sông Tương
của đôi trai gái Lư-Lương để nói lên mối t́nh chia cách…
Minh Tấn |